Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Chủ nghĩa cộng sản, 1 câu chuyện tình

(VXH) Có một thực tế ngược đời, là bọn tư bản ngày càng liên kết các nước với nhau thành một khối. Thậm chí như EU còn thành lập nghị viện chung, đồng tiền chung, thuế quan chung và công dân đi lại tự do giũa các nước qua Hiệp ước Schengen ...

Còn các nước khối XHCN còn lại rất chi ít ỏi của phe ta, với lời cụ Kark Marx từng dạy "Giai cấp vô sản toàn thế giới liên hiệp lại" để tiến tới sau này sẽ bỏ biên giới để xây dựng 1 thế giới đại đồng. Rứa mà 2 nước anh - em, đ/c XHCN như môi với răng, lại tranh nhau từng tấc đất, biển đảo ... với đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu nhất, nguy cơ tranh chấp bằng quân sự có thể xẩy ra bất cứ lúc nào. Rồi lại phải nhờ đến tên Sen đầm quốc tế lên tiếng và can thiệp.

Chẵng lẽ bọn giẫy chết lại học và làm theo lời xưa của cụ Marx dạy, còn các nước anh em, đ/c phe ta thì ko mặc dù luôn miệng tuyên bố trung thành với chủ thuyết của cụ.

(LNO) Trên thiên đường, trong 1 giáo đường màu đỏ rất lớn, cùng với biểu tượng búa liềm vàng chóe uy nghi...

Trên ngai, Mác, Ăng-ghen, Lê-nin, Stalin, Trotsky, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh và 1 bọn nữa đang ngồi nghe bọn thủ hạ báo cáo về tình hình dương thế.

Bọn thủ hạ còn chưa báo cáo xong, Mác đã khóc ầm lên, miệng thổ ra huyết, ngất đi, ngã lăn xuống đất. Bọn thủ hạ thất kinh, vội vàng vực vào giường nằm, cấp tốc gọi thái y đến chữa.

Hồi lâu, Mác từ từ tỉnh lại, thấy Ăng-ghen đang ngồi cạnh giường, nắm tay mình, bọn còn lại đều chầu chực xung quanh, nhất loạt nhìn mình với ánh mắt lo lắng.
Mác nói:

- Ta không thể ngờ thế sự lại khó lường quá. Bọn tưởng chết thì lại sống nhăn, liên kết với nhau trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bọn tưởng sống thì lại tan rã, chết vãn, số còn lại cũng suy thoái, biến chất đến như thế.

Đúng là không thể tin nổi! Thật kinh khủng!

Ăng-ghen nói:

- Đại ca cứ an tâm tĩnh dưỡng, khi nào khỏe hãy lo nghĩ chưa muộn.

Lê-nin nói:

- Xin phép đại ca, cho bọn em đầu thai về lại dương thế để tiếp tục hoàn thành di nguyện của đại ca.

Mác xua tay, lắc đầu, nói:

- Người đáng phải đầu thai, chịu khổ thêm 1 kiếp nữa không phải các ngươi, mà là ta.

Cả bọn giật mình, nói:

- Sao đại ca lại nói thế?

Mác nhìn rồi nắm tay Ăng-ghen thở dài, nói:

- Lẽ ra khi xưa ta và ngươi, thay vì viết Tư bản luận thì nên viết Vô sản luận mới phải.

Cả bọn cùng khóc, nói:

- Xin đại ca ra chỉ, bọn em dẫu có phải xuống địa ngục, vẫn sẽ thực hiện chỉ lệnh của đại ca.

Thế gọi là

Tưởng như khôn quá mà ra vụng
Mấy phen viết lách mất công không

Chưa biết chỉ lệnh ra làm sao, đợi hạ hồi phân giải.


Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Vì sao Trung Quốc đánh Việt Nam năm 1979?

Khi đó, có người nói: chúng ta đánh nhau với người Việt Nam, hiện nay, những người hy sinh là liệt sĩ, sau khi quan hệ hai nước trở lại tốt đẹp, họ sẽ là gì? Tôi trả lời: "Vẫn là liệt sĩ!". Vì sao? Chúng ta phải nhìn nhận cuộc chiến này từ góc độ chính trị. Ý nghĩa của cuộc chiến này nằm bên ngoài cuộc chiến. Cuộc chiến này của đồng chí Đặng Tiểu Bình là đánh để hai người xem, một là Đảng Cộng sản Trung Quốc, hai là người Mỹ...

Về chính trị, cuộc chiến này không thể không đánh. Vì sao? Sau khi Đặng Tiểu Bình trở lại nắm quyền, chương trình cải cách mở cửa của Trung Quốc đã được ông vạch sẵn, muốn thực hiện chương trình này phải xác lập quyền lực tuyệt đối trong nội bộ Đảng. Phải đánh một trận... Muốn cải cách phải có quyền lực. Biện pháp xác định quyền lực nhanh nhất là gây chiến tranh... Quân Giải phóng ào ạt vượt qua biên giới vào ngày 17/2. Thứ hai là người Mỹ, ý nghĩa của việc này cũng rất lớn.

Liên Xô cũng tan rã. 10 năm trước đó, Đặng Tiểu Bình đã nhận ra vấn đề này, dùng chiến tranh để vạch rõ ranh giới với các nước xã hội chủ nghĩa. Đặng Tiểu Bình, thật là một kỳ tài! Vừa rồi, tôi nói gây ra cuộc chiến tranh này vì người Mỹ, chính là trả hận cho người Mỹ. Có bằng chứng không? Có đấy. Ngày hôm trước rời Nhà Trắng thì ngày hôm sau, Đặng Tiểu Bình bắt đầu đánh Việt Nam. Vì sao có thể giúp Mỹ hả giận? Bởi vì, người Mỹ vừa tháo chạy nhục nhã khỏi Việt Nam. Chúng ta sao lại giúp người Mỹ hả giận? Thực ra không phải vì Mỹ, mà là vì chúng ta, vì cải cách mở cửa. Trung Quốc không thể cải cách mở cửa mà không có viện trợ của các nước phương Tây, đứng đầu là Mỹ. Nhờ cuộc chiến này, Mỹ đã ồ ạt viện trợ kinh tế, kỹ thuật, khoa học kỹ thuật và cả viện trợ quân sự, tiền vốn cho Trung Quốc...

Cuộc chiến này đem lại cho Trung Quốc những gì? Đó là một lượng lớn thời gian, tiền bạc và kỹ thuật. Nhờ những yếu tố này, Trung Quốc tiếp tục đứng vững sau khi Liên Xô sụp đổ. Đây là thành công vĩ đại. Thậm chí có thể nói, bước đi đầu tiên của cải cách mở cửa Trung Quốc chính là từ cuộc chiến tranh này.


—Lưu Á Châu, Trung tướng Không Quân TQ

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Nước Mỹ ngày xưa, hôm nay, và mai sau...

Chuyện ngày xưa, khi nước Mỹ còn là tư bản.

Có hai anh em người Đức di cư sang Mỹ, đến New York vào năm 1845. Cuộc sống quá gian nan họ bàn bèn nhau tìm cách mưu sinh.

Hồi còn ở Đức người anh vốn có nghề làm dưa muối rất ngon, người em còn quá trẻ chưa biết làm gì. Người anh bảo: "chúng ta là người quê mùa, ở trong thành phố New York rộng lớn thế này rất khó sinh tồn, để anh đi Cali trồng cải và tiếp tục làm dưa muối."

Người em nghĩ bụng: "dù sao mình cũng chẳng có nghề gì, thôi đành liều ở lại New York, ban ngày làm thuê tối đi học". Anh học địa chất học và thuật luyện vàng.

Người anh đến một miền quê ở cali, giá đất ở đây rất rẻ nên anh mua một lô đất trồng cải bắp. Cải bắp lớn lên dùng làm dưa muối, anh rất chăm chỉ, hàng ngày trồng rau, muối dưa, nuôi được cả gia đình.

Bốn năm sau, người em tốt nghiệp đại học, đến cali thăm anh. Người anh hỏi: "Giờ trong tay chú đã có gì rồi?"

Người em đáp: "ngoài một mảnh bằng, em chẳng có gì khác."

Người anh nói: "Tôi thấy chú phải nên thực tế một chút, chịu khó làm việc, để tôi đưa chú đi thăm ruộng rau của tôi."

Người em đến ruộng rau, ngồi xuống xem rau, gạt đất dưới gốc rau và nhìn chăm chú vào đó hồi lâu rồi vào nhà lấy một cái chậu múc nước cho từng vốc đất vào rửa. Anh phát hiện dưới đáy chậu có những mạt vàng lấp lánh, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh trai, anh reo lên: "anh ơi, anh biết không, anh đang trồng cải bắp trên một mỏ vàng đấy!"

Chúng ta cũng giống như người anh trong câu chuyện này, thường cứ thản nhiên đón nhận trật tự mà cuộc sống mang lại cho mình. Ngày qua ngày chúng ta dậy sớm, ngày làm, đêm ngủ. Người ta sống thế nào mình cũng sống thế ấy. Chúng ta nuôi gia đình bằng một nghề sở trường trong tay, với một cuộc sống rất yên ổn, chúng ta chưa bao giờ nhảy vọt ra khỏi hệ thống kinh nghiệm mà mình đang có để tự hỏi: "mình còn có thể chuyển sang một lối sống khác không, liệu mình có thể phát huy những kỷ năng mà mình đang có lên một tầm mức cao hơn không?"

Tầm nhìn của mỗi con người quyết định sự phán đoán của người đó đối với mọi sự vật và nó cũng có thể hoàn toàn thay đỗi số phận của một con người.

Chuyện ngày sau, khi nước Mỹ đã là XHCN.

Em: - Anh ơi, anh biết không, anh đang trồng cải bắp trên một mỏ vàng đấy! Chúng ta có thể kết hợp khai thác, sau đó cưa đôi, 50/50 nhé.

Anh: - Đất này là tao mua, mỏ vàng này hoàn toàn là của tao, 50/50 là thế đéo nào?

Em: - Không có... tao, cả đời mày cũng chỉ biết trồng cải muối dưa mà thôi, chứ biết nó là cái gì. Giờ tự nhiên được 50 lợi nhuận, đã không biết cám ơn tao thì chớ, chực cạn tàu ráo máng thế à?

Anh: - Nể mày là em tao, lại có công phát hiện, giờ cộng thêm công khai thác, chế biến nữa, cho mày 10%, đồng ý thì làm. Không thì phắn, đm tao ra gọi bọn làm thuê nó vào, trả nó 1% nó cũng làm nhé.

Em: - Ô, cái đm nhà ông! Tôi tưởng ông là anh tôi, thế nên mới nói cho ông biết. Chứ mà biết ông thuộc loại ml thế này, tôi vay tiền mua lại cả trang trại nhà ông với giá 0,01%, bằng với số tiền ông kiếm được trong 50 năm, sau đó mặc sức khai thác cmnr.

Anh: - Ha ha! Đừng nói 50 năm, ngay cả 500 năm thằng bố mày cũng đéo bán nhé.

Em: - Đm cái thể loại chó chết này, hôm nay bố mày thay... Trung Quốc hành đạo, quyết dạy cho mày 1 bài học...

Anh: - Hố hố! Có giỏi thì nhào vô kiếm ăn con!

Và thế là, cả 2 giở hết sở học lao vào nhau như 2 con thú. Thôi thì khỏi phải nói, tay chân va nhau bôm bốp, chỉ phong reo réo không trung, chưởng phong đụng độ ầm ầm, khiến cho cát bay, đá chạy, vườn nát, cải tan... Hàng xóm ai nấy đều kinh khiếp, nhà nhà đóng cửa không dám thò mặt ra xem, chứ đừng nói vào can vì sợ vạ lây.

- Bốp! Binh! Hự! Ặc! ~!@@#$%^&*()_++|...

Đúng lúc đó...

- Pằng! Pằng!

2 anh em giật nảy mình, vội vàng dừng tay, cùng ngoảnh mặt lại xem ai. Kẻ mới xuất hiện, không ai khác, chính là Trần đại nhân, tổng trấn xứ Cali, cùng với 1 bọn thuộc hạ đi cùng, tất cả đều mang sắc phục quan chức, uy phong lẫm liệt, súng ống đầy mình.

- Đây là nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa... Cali, đất đai, tài nguyên đều là của nhà nước, 2 cậu dám tự ý chiếm đoạt, đó là 1 tội. Nước có quốc pháp, 2 cậu đánh nhau giữa ban ngày ban mặt, không còn xem pháp luật ra gì, đó là 2 tội. Nhà có gia quy, 2 cậu là anh em cùng huyết thống, vậy mà anh không biết nhường, em không biết kính, nhảy vào đánh nhau, đó là 3 tội.

Bay đâu, niêm phong toàn bộ tài sản, đồng thời trói 2 tên này nhốt vào đại lao, đợi bản quan xét xử.

2 anh em hoảng sợ, thất thanh la lớn:

- Bẩm đại nhân, oan uổng quá, chúng tôi vô tội, đại nhân, xin người minh xét. Đại nhâââânnnnnn.......................

Trần đại nhân quát lớn:

- Câm mồm! Các ngươi tội trạng rành rành, lại còn lẻo mép. Các ngươi chực có ý nói bản quan năng lực kém, xử nhầm cho các ngươi ư? Bay đâu, bắt lấy, xử thêm tội vu khống, là tội thứ 4 nữa.

Bọn thuộc hạ dạ ran, đồng thời như hùm như sói lao vào, chớp mắt đã gô cổ cả 2, quẳng như quẳng lợn lên xe thùng bít kín, nổ máy chở đi mất dạng.

Đó gọi là

Bỗng chốc mỏ vàng đâu mất cả,
Một phen cay đắng bõ hay chưa?

Muốn biết số phận của 2 anh em nhà kia thế nào, và mỏ vàng cuối cùng thuộc về ai, đợi hồi sau gõ tiếp.

Lời bình của Giả Sung tiên sinh:

Gặp Nhà sản thì cả vườn và người về Ủy ban nhân dân tỉnh, phải nộp phạt 1 tỷ và sung công cái vườn, vì cái tội có vàng.