Triều Tiên chỉ có 1 đồng minh duy nhất, là Trung Quốc.
Việt Nam ,
cũng chỉ có 1 đồng minh duy nhất, là Trung Quốc, dẫn chứng như sau:
Cuối năm 1989 cho đến đầu năm 1990, hệ thống Xã hội chủ
nghĩa ở các nước cộng sản Đông Âu kể cả Liên Xô lần lượt bị
dao động đến rạn nứt suy sụp. Kế tiếp là sự kiện Thiên An Môn, khiến các
nước Tây phương đồng thanh công kích chính phủ Bắc Kinh, làm cho Ban lãnh
đạo Đảng Cộng sản Việt Nam càng
lo lắng trước nguy cơ đổ vỡ của chế độ. Hà Nội bèn tìm cách bình thường hóa
quan hệ với Trung Quốc, nhấn mạnh xung đột giữa khối tư bản và cộng sản trong
khi hòa hoãn với Bắc Kinh mặc dù hai bên đã xung chiến trong thời gian dài trên
bộ trong cuộc chiến tranh Biên giới Việt Trung 1979 và ngoài khơi
trong Hải chiến Trường Sa 1988.
Quan hệ Việt Trung bấy giờ đã căng thẳng hơn 10 năm.
Xúc tiến của Đảng Cộng sản Việt Nam chuyển chính sách sang giai đoạn liên minh
"bảo vệ Xã hội Chủ nghĩa" tức là trở lại quan điểm Mác - Lê trước kia
chia thế giới làm hai khối tư bản và cộng sản. Vì mất hậu thuẫn của Liên Xô,
Việt Nam trước hoàn cảnh cô lập, thay vì đối đầu với Bắc Kinh, đành phải làm
hòa với Trung Quốc để tránh cái họa chiến tranh tái diễn giữa hai nước cộng
sản. Lãnh đạo Việt Nam lấy yếu tố hai nước cùng chung ý thức hệ nên phải liên
kết lại, trong khi bỏ qua vai trò "bá quyền" và "bành
trướng" của Trung Quốc được nhấn mạnh bấy lâu.
"Mỹ và phương Tây muốn cơ hội này để xoá cộng sản. Nó
đang xoá ở Đông Âu. Nó tuyên bố là xoá cộng sản trên toàn thế giới. Rõ ràng nó
là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm. Ta phải tìm đồng minh. Đồng minh này là Trung
Quốc.” (Đoạn in nghiêng này được trích từ hồi ký Trần Quang Cơ).
Từ đó mà suy, nếu 1989 Trung Quốc đa đảng, thì Triều Tiên,
Việt Nam, khả năng cao là cũng sẽ đa đảng nốt. Nhưng do Trung Quốc còn, nên
Triều Tiên và Việt Nam
mới còn.
Vậy, mấu chốt của khối liên minh Triều – Trung – Việt này
chính là Trung. Nếu Mỹ và phương Tây có thể phá tan Trung Quốc, thì Triều và
Việt nhiều khả năng cũng sẽ sụp theo.
Nhưng hiện nay, Trung đang thời cực thịnh, và chuỗi dây xích
này hứa hẹn còn lâu mới đứt.
Đó có lẽ là bản chất vấn đề, chứ không phải mấy thứ học
thuyết Mác – Lê, tư tưởng Hồ Chí Minh là kim chỉ nam.
Những thứ đó là bình phong, là người rơm của Hà Nội, nhằm mê
hoặc người trong nước, và thu hút sự chú ý của dân chống cộng mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét